1 Cùng lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng.
2 Đức Giê-su đáp lại rằng: "Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao?
3 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.
4 Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?
5 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy."
6 Rồi Đức Giê-su kể dụ ngôn này: "Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy,
7 nên bảo người làm vườn: 'Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?'
8 Nhưng người làm vườn đáp: 'Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.
9 May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi.'"
Suy Niệm:
CHÚA NHẬT III MC-C
(Xh
3,1-8a.13-15; 1Cr 10,1-6.10-12; Lc 13,1-9)
“Hãy Ăn Năn Sám Hối”
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Phụng vụ Chúa nhật III mùa chay hôm nay
mời gọi chúng ta “hãy ăn năn sám hối”.
“Hãy ăn năn sám hối” (Mt 4,17) là lời mời gọi của Đức Giêsu khi bắt đầu sứ vụ
cộng khai rao giảng Tin Mừng. Lời mời gọi ấy hôm nay được nhắc lại trong Mùa
Chay thánh này để giúp mỗi người chúng ta nhìn nhận ra những yếu đuối, bất toàn
của mình để hoán cải, trở về với Chúa.
“Nếu
các ngươi không hoán cải, các ngươi sẽ bị tiêu diệt như thế” (c.3.5). Đó là
lời kết của Chúa Giêsu sau khi nghe kể về hai “thảm kịch”: những người bị Philatô
giết và những người bị tháp Siloê đè chết.
Vào thời Chúa Giêsu, người ta cho rằng
những tai ương hoạn nạn xảy đến cho một người là hình phạt tương xứng với những
tội người đó đã phạm. Chúng ta đọc
thấy trong trình thuật người mù từ lúc bẩm sinh: chính các môn đệ đã chất vấn
Chúa Giêsu: “ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha
mẹ anh ta?”. Chúa Giêsu phải giải thích cho các môn đệ: “không phải vì
anh ta, cũng không phải vì cha mẹ anh ta đã phạm tội, mà anh ta sinh ra đã bị
mù loà” (x.Ga 9, 2–3). Hôm nay cũng vậy, người Dt nghĩ rằng những
người Galilê bị Philatô giết (vì dám chống lại Philatô khi ông này vào đền thờ
quyên tiền mà họ cho là sự phạm thánh) hay 18 người bị tháp Siloê đè chết là
những người tội lỗi. Quan niệm như thế là một mối nguy hiểm, bởi vì những người
không bị đau khổ, bất hạnh sẽ ung dung cho là mình là vô tội, không cần hoán
cải. Chúa Giêsu đã sửa sai quan niệm này và giúp họ hiểu rằng không có sự liên
hệ giữa tội lỗi và tai ương hoạn nạn. Ai cũng cần phải hoán cải. Người tội lỗi
phải hoán cải là chuyện đương nhiên; người đạo đức cũng cần hoán cải vì mình đã
phạm tội không làm điều tốt, những điều tốt có thể làm được và lẽ ra phải làm. Sống
đạo không phải chỉ lo tránh tội mà còn là gieo trồng cái tốt, cái thiện.
Người ta kể rằng: tại cửa hàng buôn bán đồ cổ. Vào một đêm đông, trời đã khuya, bão tuyết rơi
lạnh lẽo… Bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Ông chủ cửa hàng cảm thấy khó chịu vì bị quấy rầy giữa đêm khuya, nhưng rồi ông
cũng ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở, một người thanh niên dáng bụi đời đang run
rẩy với một bàn tay xoè ra van xin, một bàn tay đỡ cây gậy trên vai treo ít đồ
đạc cá nhân. Thấy hoàn cảnh đáng thương, ông chủ cho anh ít bánh mì và mấy đồng
bạc lẻ. Nhận được của bố thí, người thanh niên quay gót trở đi. Khi đó, một ý
tưởng chợt đến trong đầu ông: có nên mời người đó vào nghỉ đỡ một đêm không vì
nhà ông còn thừa chỗ. Tuy nhiên ông lại đắn đo, nếu để cho người này ở lại thì
căn nhà của ông sẽ bị dơ bẩn. Thế rồi ông vội vàng đóng kín cửa. Hai ngày sau,
có người thợ đem đến một cây gậy làm bằng gỗ quý. Sau khi thương lượng giá cả,
người bán gậy cho biết, anh ta là người thợ chuyên đào mộ ở nghĩa trang. Anh
vừa chôn một người thanh niên vô gia cư mới chết vì lạnh cóng khi ngủ trên
tuyết. Tài sản anh ta chỉ là cây gậy. Nghe đến đây ông chủ tiệm cảm thấy hối
hận. Ông hối hận không phải vì đã làm điều xấu mà vì điều tốt ông có thể làm
cho người thanh niên nhưng ông đã không làm khiến cho anh phải chết rét.
Kính thưa cộng đoàn, lời mời gọi hoán cải
thì nhiều, chúng ta cần hoán cải về mọi tương quan của chúng ta với Chúa, với
tha nhân; nhưng thánh Phaolô hôm nay nhấn mạnh đến sự hoán cải về lòng trung thành đối với Thiên Chúa và
việc tôn thờ Thiên Chúa cách đích thực,
không thờ ngẫu tượng.
Đoạn thư của thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô
chúng ta vừa nghe nằm trong bối cảnh thánh Phaolô lên án việc thờ ngẫu tượng.
Khởi đi từ việc dân Israel đã được tuyển chọn, đã được chứng kiến những hành
động diệu kỳ của Thiên Chúa, đã trải qua những kinh nghiệm thiêng liêng, nhưng
họ đã không đứng vững trước những thử thách và đã bất trung với Thiên Chúa. Thánh
Phaolô nhắc nhở các tín hữu đừng sa vào việc thờ ngẫu tượng, không chỉ qua việc
thờ cúng các thần nhưng còn bởi đời sống thiếu luân lý, coi như Thiên Chúa
không hiện diện.
Cũng vậy, đoạn sách Xuất Hành trong bài
đọc I, Thiên Chúa mạc khải tên của mình cho Môsê để khẳng định sự hiện diện của Người. Qua bụi gai bốc cháy mà không bị
thiêu rụi Ngài phán: “Ta là Đấng Ta là”/
“Ta là Đấng hiện hữu”, là Thiên Chúa
của tổ phụ Abraham, Isaac và Giacop, là Đấng trung thành với giao ước. Thiên
Chúa hằng ở với Môsê và dân Người để cứu giúp họ. Nếu như con cái Israel dưới ách
nô lệ Ai Cập cảm thấy Thiên Chúa đang vắng bóng thì mạc khải về tên của Người khẳng
định sự hiện diện của Người. Người hiện diện để đưa họ ra khỏi Ai cập. Người
đồng hành với dân trong mọi nỗi gian truân để đưa họ vào miền đất hứa. Thế
nhưng, ngay sau khi được giải thoát khỏi Ai Cập, dân Israen đã càm ràm kêu
trách Chúa. Họ muốn bỏ Chúa để trở về làm nô lệ Ai Cập vì trong sa mạc thiếu
của ăn. Thậm chí, họ còn đúc bò vàng để thờ, thay vì trung thành tôn thờ một
mình Thiên Chúa. Vì thế, 40 năm trong sa mạc là cách thức Chúa thanh luyện họ
về trung thành với Chúa và bước đi trong
đường lối Người. Đó cũng là lời mời gọi cho mỗi người chúng ta hôm nay.
Kính thưa cộng đoàn, chúng ta cùng nhìn
lại đời sống của mình để xem lời mời gọi của Chúa Giêsu “hãy ăn năn sám hối” chúng ta đã thực thi thế nào? Có nhiều người
quan niệm rằng: “Đời còn dài, cứ vui chơi
thoả thích đi, đến lúc già trở về với Chúa, ăn năn đền tội vẫn còn kịp chán!”.
Đó chỉ là lý luận của những người dại dột, kiêu ngạo, bởi cái chết đến như “kẻ trộm lúc đêm khua”. Khi đối diện
trước mặt Chúa, ai trong chúng ta cũng cảm nghiệm được về sự yếu đuối, tội lỗi,
nhất là về lòng thành tín với Chúa, cần phải hoán cải.
Trong hành trình hoán cải, chúng ta có sẵn
lòng lắng nghe những lời góp ý, những lời dạy dỗ của những người có trách nhiệm,
của bạn bè thân hữu để sửa đổi những sai lầm thiếu sót; hay chúng ta khó chịu
khi nghe những góp ý chân thành nhưng không được tốt về mình và tìm cách biện
hộ, hay thậm chí thù ghét người đã sửa sai cho mình?
Cũng có khi chúng ta nghĩ mình đạo đức hơn
người khác để rồi xét đoán, khinh chê những người mình cho là kém đạo đức,
khinh bỉ, loại trừ những người mình cho là tội lỗi hay không? Nếu có lúc nào như
thế, chúng ta hãy nhớ lời của Thánh Phaolô khuyến cáo hôm nay: “Ai tưởng mình đang đứng vững, thì hãy coi
chừng kẻo ngã” (1Cr 10,12).
Nguyện xin Chúa ban ơn để mỗi người chúng
ta biết hoán cải, ăn năn sám hối về những tội lỗi, bất trung của mình đối với
Chúa và tha nhân và chúng ta cũng giúp người khác đi trên đường ngay nẻo chính
để được cứu độ. Amen.
Xh 3,1-8a.13-15
1 Bấy giờ ông Mô-sê đang chăn chiên cho bố vợ là Gít-rô, tư tế
Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên qua bên kia sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi
Khô-rếp.
2 Thiên sứ của ĐỨC CHÚA hiện ra với ông trong đám lửa từ giữa bụi
cây. Ông Mô-sê nhìn thì thấy bụi cây cháy bừng, nhưng bụi cây không bị thiêu
rụi.
3 Ông tự bảo: "Mình phải lại xem cảnh tượng kỳ lạ này mới
được: vì sao bụi cây lại không cháy rụi?"
4 ĐỨC CHÚA thấy ông lại xem, thì từ giữa bụi cây Thiên Chúa gọi
ông: "Mô-sê! Mô-sê!" Ông thưa: "Dạ, tôi đây!"
5 Người phán: "Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi
đang đứng là đất thánh."
6 Người lại phán: "Ta là Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa
của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp." Ông Mô-sê
che mặt đi, vì sợ nhìn phải Thiên Chúa.
7 ĐỨC CHÚA phán: "Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta bên
Ai-cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ. Phải, Ta biết các
nỗi đau khổ của chúng.
8 Ta xuống giải thoát chúng
khỏi tay người Ai-cập, và đưa chúng từ đất ấy lên một miền đất tốt tươi, rộng
lớn, miền đất tràn trề sữa và mật, xứ sở của người Ca-na-an, Khết, E-mô-ri,
Pơ-rít-di, Khi-vi và Giơ-vút.
13 Ông Mô-sê thưa với Thiên Chúa: "Bây giờ, con đến gặp con
cái Ít-ra-en và nói với họ: Thiên Chúa của cha ông anh em sai tôi đến với anh
em. Vậy nếu họ hỏi con: Tên Đấng ấy là gì? Thì con sẽ nói với họ làm sao?"
14 Thiên Chúa phán với ông Mô-sê: "Ta là Đấng Hiện Hữu."
Người phán: "Ngươi nói với con cái Ít-ra-en thế này: "Đấng Hiện Hữu
sai tôi đến với anh em."
15 Thiên Chúa lại phán với ông Mô-sê: "Ngươi sẽ nói với con
cái Ít-ra-en thế này: ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của cha ông anh em, Thiên Chúa của
Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp, sai tôi đến với anh
em. Đó là danh Ta cho đến muôn thuở, đó là danh hiệu các ngươi sẽ dùng mà kêu
cầu Ta từ đời nọ đến đời kia."
1Cr 10,1-6.10-12
1 Thưa anh em, tôi không muốn để anh em chẳng hay biết gì về việc
này: là tất cả cha ông chúng ta đều được ở dưới cột mây, tất cả đều vượt qua
Biển Đỏ.
2 Tất cả cùng được chịu phép rửa dưới đám mây và trong lòng biển,
để theo ông Mô-sê.
3 Tất cả cùng ăn một thức ăn linh thiêng,
4 tất cả cùng uống một thức uống linh thiêng, vì họ cùng uống nước
chảy ra từ tảng đá linh thiêng vẫn đi theo họ. Tảng đá ấy chính là Đức Ki-tô.
5 Nhưng phần đông họ không đẹp lòng Thiên Chúa, bằng chứng là họ
đã quỵ ngã trong sa mạc.
6 Những sự việc ấy xảy ra để làm bài học, răn dạy chúng ta đừng
chiều theo những dục vọng xấu xa như cha ông chúng ta.
10 Anh em đừng lẩm bẩm kêu trách, như một số trong nhóm họ đã lẩm
bẩm kêu trách: họ đã chết bởi tay Thần Tru Diệt.
11 Những sự việc này xảy ra cho họ để làm bài học, và đã được chép
lại để răn dạy chúng ta, là những người đang sống trong thời sau hết này.
12 Bởi vậy, ai tưởng mình đang đứng vững, thì hãy coi chừng kẻo
ngã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét