Mc 3,20-35
20 Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.
21 Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
22 Còn các kinh sư từ Giê-ru-sa-lem xuống thì lại nói rằng Người bị quỷ vương Bê-en-dê-bun ám và Người dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ.
23 Người liền gọi họ đến, dùng dụ ngôn mà nói với họ: "Xa-tan làm sao trừ Xa-tan được?
24 Nước nào tự chia rẽ, nước ấy không thể bền;
25 nhà nào tự chia rẽ, nhà ấy không thể vững.
26 Vậy Xa-tan mà chống Xa-tan, Xa-tan mà tự chia rẽ, thì không thể tồn tại, nhưng đã tận số.
27 Không ai vào nhà một người mạnh mà có thể cướp của được, nếu không trói người mạnh ấy trước đã, rồi mới cướp sạch nhà nó.
28 "Tôi bảo thật anh em: mọi tội của con cái loài người, kể cả tội nói phạm thượng, và nói phạm thượng nhiều đến mấy đi nữa, thì cũng còn được tha.
29 Nhưng ai nói phạm đến Thánh Thần, thì chẳng đời nào được tha, mà còn mắc tội muôn đời".
30 Đó là vì họ đã nói "ông ấy bị thần ô uế ám."
31 Mẹ và anh em Đức Giê-su đến, đứng ở ngoài, cho gọi Người ra.
32 Lúc ấy, đám đông đang ngồi chung quanh Người. Có kẻ nói với Người rằng : "Thưa Thầy, có mẹ và anh em chị em Thầy ở ngoài kia đang tìm Thầy!"
33 Nhưng Người đáp lại: "Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?"
34 Rồi Người rảo mắt nhìn những kẻ ngồi chung quanh và nói : "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi.
35 Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi."
Suy Niệm:
CHÚA NHẬT X TN B
(St 3,9-15; 2Cr
4,13-5,1; Mc 3,20-35)
TỘI
PHẠM ĐẾN THÁNH THẦN
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Chúa Giêsu nói với chúng ta hôm nay: "Tôi bảo thật anh em: mọi tội của con cái
loài người, kể cả tội nói phạm thượng, và nói phạm thượng nhiều đến mấy đi nữa,
thì cũng còn được tha. Nhưng ai nói phạm
đến Thánh Thần, thì chẳng đời nào được tha" (c.28-29). Như thế, tội phạm đến Thánh Thần là tội gì mà
ghê gớm vậy?
1.
Tội phạm đến Thánh Thần là gì?
Chúng ta hãy nhớ lại tội của các thiên
thần. Thiên thần là loài thụ tạo thiêng liêng được Thiên Chúa dựng nên để phụng
sự Ngài và giúp đỡ con người. Bản chất của thiên thần là thiêng liêng (không có
thể xác), thông minh sáng láng, nên thấu hiểu và biết Thiên Chúa cách tường tận.
Các ngài được biết Thiên Chúa “diện đối diện”, tức là biết một cách trực tiếp
và tỏ tường.
Thế nhưng một số thiên thần đã không
vâng phục, ghanh tị với Thiên Chúa và chống lại Thiên Chúa, trong đó đứng đầu
là tổng lãnh thiên thần Lucife-ánh sáng. Vì thế mà các ngài bị phạt, trở nên quỷ
dữ, thù nghịch với Thiên Chúa và con người, phải lìa xa Chúa đời đời. Tội của
các thiên thần đó, có thể gọi là tội phạm đến Thánh Thần.
Các thiên thần này biết rõ Thiên Chúa mà
vẫn dùng tự do Chúa ban để chống lại Ngài. Sự chọn lựa ấy là chọn lựa đời đời,
không có cơ hội cho sự hoán cải.
Kính thưa cộng đoạn, chúng ta tạ ơn
Chúa, vì chúng ta có thể xác, cùng với những giới hạn và yếu đuối của vật chất
nơi con người mà Chúa còn cho chúng ta cơ hội để hoán cải. Khi chúng ta
biết hoán cải thì mọi tội của chúng ta đều được tha. Giống như câu chuyện sa
ngã mà chúng ta nghe trong bài đọc I, đó là một tội tày đình chứ, nhưng Chúa vẫn
tha khi con người hoán cải và tin vào tình yêu của Ngài.
2.
Ta có thể mắc tội “phạm đến Thánh Thần không?”
Vậy, con người có nguy cơ mắc phải tội
được gọi là phạm đến Thánh Thần không?
Xin thưa rằng có. Khi chúng ta cố chấp, không chịu hoán cải là chúng ta đang phạm
đến Thánh Thần, tức là chúng ta không tin vào tình yêu và lòng thương xót của
Thiên Chúa.
Chúng ta còn xúc phạm đến Thánh Thần khi
chúng ta chối bỏ đức tin đã lãnh nhận.
Khi chối bỏ đức tin là ta xúc phạm tình yêu của Thiên Chúa, tỏ ra không cần
Ơn Cứu Độ, hay nói cách khác là cho rằng cái chết của Đức Kitô trân Thập
Giá không cần thiết hoặc không thể cứu độ con người. Giống như những người
không tin nhận quyền năng của Chúa mà cho rằng Ngài dùng tướng quỷ mà trừ quỷ.
Chúng ta còn phạm đến
Thánh Thần khi chúng ta dập tắt sự hướng
dẫn của Thánh Thần. Công việc của Chúa Thánh Thần là làm cho chúng ta nhận
biết tội lỗi của mình và đưa chúng ta đến với Đức Giêsu Kitô để được ơn hoà giải.
Kính thưa cộng
đoàn, như thế, khi con người mắc tội phạm đến Thánh Thần là khi ta không chịu
hoán cải hay chối bỏ đức tin hay là ta dập tắt sự hướng dẫn của
Thánh Thần, lấy mình làm chủ chính mình. Nếu ta ở trong tình trạng ấy thì
chẳng đời nào được cứu.
3.
Xin ơn hoán cải, vững tin và cậy trông
Như thế, chúng ta cần xin ơn hoán cải, vững tin và cậy trông
vào ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Con người chúng ta yếu đuối và đầy tội lỗi.
Cần nhờ sự hướng dẫn của Thánh Thần chúng ta mới biết được con người thật của
mình. Biết mình lỗi tội, biết Chúa yêu thương sẵn sàng tha thư nên chúng ta
không nản lòng.
Ơn hoán cải là ơn cần thiết để được Chúa
thứ tha vì Chúa cho chúng ta có tự do. Không hoán cải, không trở về thì Chúa
cũng tôn trọng sự chọn lựa của chúng ta. Nhưng quan trọng là chúng ta biết chọn
sự sống hay chọn sự hư mất.
Chúng ta vững tin
vào tình yêu cứu độ của Thiên Chúa được bày tỏ qua Đức Giêsu Kitô, như thánh
Phaolô dạy chúng ta trong bài đọc II: “chúng
tôi biết rằng Đấng đã làm cho Chúa Giê-su trỗi dậy cũng sẽ làm cho chúng tôi được
trỗi dậy với Chúa Giê-su, và đặt chúng tôi bên hữu Người cùng với anh em”
(c.14). Đức Kitô phục hồi chúng ta và ban cho chúng ta sự sống đời đời nhờ cái
chết của Ngài.
Chúng ta sống niềm hy vọng ấy trong cuộc
đời thì sẽ nắm chắc phần thưởng đời đời mà Chúa dành cho chúng ta. Trông cậy
không nản chí là bổn phận của con người chúng ta, cho dù có gặp thử thách trăm
chiều ở đời này. Thánh Phaolô nói: cho “dù
con người bên ngoài của chúng tôi có tiêu tan đi, thì con người bên trong của
chúng tôi ngày càng đổi mới”(c.16).
Chúng ta nài xin Chúa cho chúng ta ơn biết
hoán cải thật lòng, luôn vững tin vào tình yêu của Chúa và trông cậy không chán
nản. Có như thế, chúng ta mới không làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa.
Amen.
Lm. Jos. Anh Tuấn
St 3,9-15
9 ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa gọi con người
và hỏi: "Ngươi ở đâu?" 10 Con người thưa: "Con nghe thấy tiếng
Ngài trong vườn, con sợ hãi vì con trần truồng, nên con lẩn trốn." 11 ĐỨC
CHÚA là Thiên Chúa hỏi: "Ai đã cho ngươi biết là ngươi trần truồng? Có phải
ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm ngươi ăn không?" 12 Con người thưa:
"Người đàn bà Ngài cho ở với con, đã cho con trái cây ấy, nên con
ăn." 13 ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa hỏi người đàn bà : "Ngươi đã làm gì thế?"
Người đàn bà thưa: "Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn." 14 ĐỨC CHÚA
là Thiên Chúa phán với con rắn:
"Mi
đã làm điều đó, nên mi đáng bị nguyền rủa nhất
trong
mọi loài súc vật và mọi loài dã thú.
Mi
phải bò bằng bụng, phải ăn bụi đất mọi ngày trong đời mi.
15 Ta
sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà,
giữa
dòng giống mi và dòng giống người ấy;
dòng
giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó."
2Cr 4,13-5,1
13 Vì có được cùng một lòng tin, như đã
chép: Tôi đã tin, nên tôi mới nói, thì chúng tôi cũng tin, nên chúng tôi mới
nói. 14 Quả thật, chúng tôi biết rằng Đấng đã làm cho Chúa Giê-su trỗi dậy cũng
sẽ làm cho chúng tôi được trỗi dậy với Chúa Giê-su, và đặt chúng tôi bên hữu
Người cùng với anh em. 15 Thật vậy, tất cả những điều ấy xảy ra là vì anh em.
Như thế, ân sủng càng dồi dào, thì càng có đông người hơn dâng lên Thiên Chúa
muôn ngàn lời cảm tạ, để tôn vinh Người.
16 Cho nên chúng tôi không chán nản.
Trái lại, dù con người bên ngoài của chúng tôi có tiêu tan đi, thì con người
bên trong của chúng tôi ngày càng đổi mới. 17 Thật vậy, một chút gian truân tạm
thời trong hiện tại sẽ mang lại cho chúng ta cả một khối vinh quang vô tận, tuyệt
vời. 18 Vì thế, chúng ta mới không chú tâm đến những sự vật hữu hình, nhưng đến
những thực tại vô hình. Quả vậy, những sự vật hữu hình thì chỉ tạm thời, còn những
thực tại vô hình mới tồn tại vĩnh viễn.
5 1 Quả thật, chúng ta biết rằng : nếu
ngôi nhà của chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá huỷ đi, thì chúng ta
có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không
do tay người thế làm ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét