LỜI CHÚA: CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH - NĂM C
Cv 7,55-60; Kh 22,12-14,16-17.20; Ga 17, 20-26
"Để họ được nên một như chúng ta là một"
Khi cầu nguyện cho các môn đệ tương lai điều quan tâm chính
của Người là sự hiệp nhất giữa họ. Người cầu xin Chúa Cha: "Để họ được nên
một như chúng ta là một".
Sự hiệp nhất không giống như sự đồng phục. Đức Giêsu chọn
lựa các môn đệ với đủ loại tính khí, phân cách, phong cách và tầng lớp xã hội
để gợi ý rằng Người đã tìm trong tính đa dạng một sức sống lành mạnh.
Sự nên một không thể được thực hiện trong một cộng đoàn từ
chối sự khác nhau. Sự nên một được hoàn thành khi mọi thành viên khác nhau và
góp phần bằng những ơn gọi khác nhau, nhưng tất cả đều được hiệp nhất xung
quanh một mục đích chung bởi sự yêu thương nhau. Mỗi người chúng ta phải được
thanh luyện khỏi nhu cầu chứng tỏ mình là tốt nhất. Chúng ta phải mở rộng lòng
mình với những người khác và vui mừng tiếp đón những ơn gọi của họ.
Chúng ta được kêu gọi từ nhiều tình trạng khác nhau để tạo
thành một thân thể trong Đức Kitô. Bằng sự vượt lên trên những sự khác nhau đó,
chúng ta trở thành nhân chứng của Thiên Chúa, Đấng cho ánh sáng chiếu soi trên
những đường lối khác nhau.
Người ta kể lại một câu chuyện rằng ngày thứ ba của công
cuộc sáng thế, sau khi đã tạo ra cây cối, Thiên Chúa đụng phải một vấn đề bất
ngờ. Những cây tuyết tùng ở xứ Libăng dường như quá cao đến nỗi chúng bị cám dỗ
sinh ra lòng kiêu ngạo. Và thế là Thiên Chúa quyết định tạo ra chất sắt.
Các cây ấy lập tức biết rằng đã có mối đe dọa và bắt đầu
khóc, vừa khóc chúng vừa nói: "Oi khổ thân chúng tôi, một ngày nào đó,
chúng tôi sẽ bị lưỡi rìu đốn ngã". Nhưng Thiên Chúa đã trấn an chúng;
Người nói với chúng: "Nếu không có cái cán, cây rìu chỉ là một cục sắt. Mà
cái cán rìu lại làm bằng gỗ, các ngươi hãy cố sống trong bình an và không phản
bội nhau. Hãy sống hiệp nhất và cái rìu sẽ không có quyền lực gì để chống lại
các ngươi".
Đức Giêsu biết rằng sự nên một hay hiệp nhất là sự sống của
cộng đoàn non trẻ (các môn đệ). Nhưng phải có sự nên một trên nền tảng yêu
thương, và là kết quả của lòng trung thành với giới răn yêu thương: "Anh
em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em".
Cộng đoàn là một thách đố lớn. Tình huynh đệ còn đi xa hơn
sự tha thứ cho nhau. Nó bao hàm sự liên đới, chia sẻ, tùy thuộc, nhân hậu và
niềm vui mừng trong hạnh phúc của những người khác. Tính vị kỷ là một tai họa
đối với một cộng đoàn: mỗi người yêu cầu cộng đoàn quan tâm đến mình, nhưng
không một ai muốn quan tâm đến những người khác.
Đáng buồn là qua bao thời đại, sự hiệp nhất mà Đức Giêsu
mong ước cho Giáo Hội của Người đã bị rạn nứt nhiều lần. Kết quả là ngày nay
chúng ta không phải chỉ có một mà có nhiều Giáo Hội Kitô giáo. Những chia rẽ
giữa các Kitô hữu là một cớ gây vấp ngã cho người ngoại giáo. Tuy nhiên, điều
thật sự gây vấp ngã không phải là có nhiều tín ngưỡng và sự hành đạo khác nhau
của các Kitô hữu thuộc các giáo phái khác nhau, nhưng là giữa họ, có sự thù
địch nhau. Chúng ta thấy sự thù địch được đẩy nén cực độ trong bài đọc sách
Công vụ Tông đồ liên quan đến việc giết chết Têphanô. Ở đây chúng ta có những
người trung kiên của một tôn giáo (Do thái giáo) giết những người của một tôn
giáo khác nhau. Chúng ta không nên ngồi chờ điều đó. Nhưng phải chuẩn bị sẵn
sàng cho sự qui tụ sắp tới của mọi Kitô hữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét